Photo: Tiêu Dao |
“Phượt” tới ngày hôm nay đã khá phổ thông với hầu hết các bạn trẻ, nên mình sẽ không giải thích hay định nghĩa gì nữa. Nhưng xin đừng gọi tôi là đi “phượt”.
Với tôi “Đi là đi” là những chuyến đi, những chuyến bụi ngẫu hứng (tâm trạng, đi để giải ngố) không lịch trình sẵn, hay chả biết mình sẽ đi đâu và về đâu, chỉ đi bằng lòng đam mê và khám phá.
Hay nói một cách giang hồ vặt “Tiếu ngạo tiêu diêu giang hồ” miễn sao đi theo cách của mình là được. Có một số bạn đồng hành với tôi hỏi “Chúng ta sẽ dừng ở đâu sắp tới? Và ăn ngủ như thế nào?” Tôi sẽ trả lời một cách ngây thơ “Không biết, tới đó rồi tính.”
“Giang hồ tay nải cầm chưa chắcTôi cũng không quan niệm việc đi để được gì? Đổi lại những chuyến đi cho tôi nhiều trải nghiệm, khám phá, những cung bậc cảm xúc trầm bổng theo không gian. Đôi khi còn cho tôi nhiều hơn tưởng tượng như văn hóa, con người.
Hình như ta mới khóc hôm qua.”
Nói một cách khác là đi là để “Hành xác bản thân” cho đời nhiều màu sắc và gia vị, trên đường tôi không mong đợi sự giúp đỡ của người khác mà chỉ giật mình khi người ta quá tốt với mình. Còn thấy lạ, lo sợ vì gặp những người tình cơ quá tốt với mình. Có một lần tôi hành khất ở Chợ Đồng Văn, trời tối tôi gọi một chai bia uống thay cơm và nước. Cậu chủ quán thấy tôi ngồi một mình, rồi cũng thấy phiêu diêu lại tới hỏi:
- Anh đi đâu đấy ạ? Anh đi bụi à! Tối nay anh ngủ ở đâu vậy?
- À, anh ngủ ngoài chợ được không em?
- Ngủ vậy thì lạnh lắm tối qua ngủ với em luôn, quán vắng, anh ở lại trông quán cho em nhé.
Đấy đi sướng có sướng khổ có khổ mà nó còn cho tôi biết khả năng mình vượt qua khó khăn trải nghiệm như thế nào? Có bao giờ bạn đã rơi vào tình cảnh “Đói, khát mà rơi vào một nơi hoàn toàn xa lạ?” Lúc ấy vừa có cảm giác sung sướng, vừa có cảm giác can đảm làm con người không còn biết ngại điều gì cả, làm cho mình là mình chứ không thể là ai khác.
Có một lần tôi hành khất ở Đà Lạt, sáng sớm tỉnh dậy cảm giác như mình lạc lõng một nơi cực kỳ thích thú, chả ai biết mình là ai, và mình chả biết ai. Sống là mình, mình là sống. Lúc này khiến tôi không biết ngại mà lao ra phía trước bắt chuyện làm quen người này tới người khác để tìm cho mình một cơ hội. Hoặc gần nhất là xin lấy cho mình ngụm nước, mẩu bánh mì.
Nhưng cũng phải lưu ý lúc đi nó đang ở tâm trạng nào? Nếu bạn vừa ra trường đang loay hoay tìm việc hay đang có một công việc ổn định thì một chuyến đi như thế thực sự có ý nghĩa.
Chuyến đi lần này khiên tôi yêu công việc của mình hơn, nhớ nhà hơn, nhớ Hà Nội hơn cả.
Nếu một ngày bạn có cơ hội để đi, thì bạn hãy cứ đi, cứ đi theo cách của bạn.
Tiêu Dao
>