Buổi sớm mở mắt ra đặt câu hỏi hôm nay mình sẽ đi đâu làm gì với 10 ngàn trong túi còn dư chạy được cuốc xe ôm hôm qua .
Băn khoăn với cái bụng đói reo, không biết nên chịu đói để đổ xăng có thêm cơ hội . Nếu đổ xăng mà chạy lăng xăng vẫn không chạy được cuốc nào thì mất cả chì lẫn chài. Tôi nghĩ hay là bỏ 10 ngàn này ra ăn bữa chiêu đãi mình cái bánh mì xíu mại. Nói rồi vùng chân dậy, gập chân lại và ra ngoài đánh răng rửa mặt bước xuống phố dạo.
Bước dạo Hồ Xuân Hương buổi sớm với một chút mưa nhỏ, vẫn cảnh mặt hồ nước trong một cách tự nhiên; con mắt chỉ tập chung ngắm hotgirl chân dài nhiều hơn là ngắm cảnh lại làm tôi quên đi cái đói, quên đi cái 10 ngàn trong túi.
Ttôi len lỏi khám phá những văn hóa Đà Lạt. Bước vào chợ lớn Đà Lạt tìm xem trong chợ có ai cần người bốc vác hàng hóa gì không hoặc kiếm cái gì vào bụng không lại khổ thân nó lại phải co bóp cái dạ dầy trống trơn. Chợ ở đây rất đông đủ các loại mặt hàng, nào là quần áo, hàng khô, đặc sản Đà Lạt, đặc biệt rau quả rất tươi và ngon. Tìm mãi cũng không thấy có ai cần người vác, hay dọn hàng hóa ra. Có lẽ chợ ở đây mở sớm, phải ra sớm mới có việc tôi nghĩ thế. Tôi bước vào hàng đồ khô, mứt hoa quả mỗi quán tôi được mời một hai miếng, cứ thế tôi đi thử từng hàng cho cái bụng nó an tâm.
Bước ra hàng hoa quả, gặp quả gì lạ xanh rờn, trông như quả lê, Chị bán vui vẻ em ăn thử miếng chị cắt cho. Lúc ăn mới ồ ra tiếng “À, quả ổi”. Cứ thế tôi mỉm cười văn đi tiếp.
Vậy là cái bụng nó cũng im im, tôi lại lượn lại Hồ Xuân Hương. Tiếng chuông điện thoại bỗng reo .. làm tôi dật mình tự hỏi không biết ai gọi sớm vậy nhỉ ? Cuộc sống trên đường của tôi thay đổi số cứ xoành xoạch, mỗi nơi mỗi miền một số. Rút điện thoại ra thì là một số lạ gọi tới, bụng ngẫm nghĩ liệu có phải chủ nợ họ tìm được số gọi cho mình không ta ?
Tôi cam đảm nhấc điện thoại lên nghe: - Dạ alo ! Một giọng con gái miền bắc ngọt ngào:
- Chào anh, Em là Ly. Anh phải anh Xe ôm phượt không ạ! Bọn em từ Hà Nội vào ạ! Em biết được thông tin anh đang có dịch vụ xe ôm phượt, xe ôm online ở Đà Lạt ạ.
Lúc này chợt nhớ ra tôi đã đăng dịch vụ xe ôm phượt lên các diễn đàn mạng để mong kiếm được miếng cơm và bình xăng qua ngày. Tôi bình tĩnh trả lời
- Dạ phải! chúng em đi mấy người vậy!
- Dạ chúng em đi 3 người ạ, Chúng em muốn tới phượt Đà Lạt anh có thể tour Guide chúng em được chứ?
- Dạ được, nhưng chúng em phải thuê thêm 1 xe ở khách sạn nhé!
- Dạ vâng. Chúng em muốn tới chùa gì nỗi tiếng ở đây, tới vườn hoa oải hương, đi thác- rừng ..ăn món ngon bổ rẻ.
Tôi nghĩ một lát, vừa hôm trước mình có nghe nói có chùa gì nổi tiếng ở đây không biết phải Linh Sơn Thiền Tự không biết ? Tôi chợt trả lời:
- Được rồi! Thiền Viện Trúc Lâm đúng không ?
- Dạ đúng ạ, vậy anh lấy bọn em bao nhiêu vậy có đắt không ạ!
- Ah, một bình xăng và 100 ngàn mình đưa đi cả ngày, mình đưa cả vào rừng nguyên sinh, suối vàng Tà Nung. Are U oke?
-Dạ được anh ra khách sạn chỗ Hải Thượng đối diện với bệnh viện Đa Khoa tỉnh Lâm Đồng nhé.
- Oke, chờ anh khoảng 20 phút nữa nhé, anh đang đi bộ bên ngoài, bây giờ về lấy xe.
Đúng là sự đời duyên tình cờ, vấn đề băn khoăn xử 10 ngàn lúc sáng không biết làm gì giờ đã được giải quyết. Tôi chạy đi xin chai nước lọc, trà xanh hết để mua xăng về nhà. Hỏi quanh mà chẳng có chai nước hết nào. Tôi mạnh dạn vào một quán café sang trong ở gần đó, bước tới kêu rõ ràng “Xin lỗi, cho em xin một chai nước lọc hay trà xanh hết ạ”. Anh thanh niên chủ quán hiền lành “Chờ anh chút tìm cho”. Anh lấy ra một chai nước lọc rất lớn khoảng hơn 1 lít. Tôi rất vui mừng và cảm ơn. Chạy vôi tới cây xăng dưới chân dốc để đổ.
Đổ xong, tôi xách cái chai chạy lon ton, hớn hở như một đứa trẻ có một niềm vui bí ẩn gì đấy . Mấy người lớn xung quanh đang ngồi café cũng nhìn một cách là lạ. Vì nhà cách chỗ tôi đi bộ cũng xa khoảng 3-4 km nên cần đi nhanh để kịp đón khách.
Chưa kịp về nhà tôi nhận cuộc điện thoại của cô gái gọi lại, tôi thầm nghĩ thôi chết rồi chắc họ không cần thuê mình nữa có người quen rồi chăng ? nhấc điện thoại lên nghe:
- Alo, khoảng 5-7 phút nữa mình có mặt nhé
- Anh đón bọn em ở cổng bệnh viện đa khoa Lâm Đồng nhé.
Về tới nhà với niềm vui hân hoan, Dốc ngược chai nước vào bình xăng và nói: "Thế nhé ngựa sắt của ta, hôm nay mày sẽ được uống no xăng trở người đẹp còn gì bằng".
Đường Hải Thượng Cách nhà tôi không xa, từ Pastuer xuống dốc rẽ trái Trần phú rồi quẹo phải ra đường 3.2 gập ngã 4 rẽ tráii là tới Hải Thượng. Tới nơi ngó cổng viện không thấy ai hết. Mà điện thoại thì hết tiền, cố gắng soi con mắt xung quanh để xem ai là người đang rao ráo tìm người.
Nhìn ra phía góc đối diện viện có 1 cô gái ngồi chờ và 2 người ngồi trên chiếc xe Sirius. Tôi bước tới và mỉm cười ra hiệu là có phải đang chờ mình không .Cô gái nhanh miệng :
- Anh xe ôm hử ?
- Dạ đúng rồi
Họ có 3 người, một cô gái khoảng 9x , 1 cô gái khoảng 8x và một người nước ngoài. Tôi văng mấy câu tiếng anh chào hỏi người nước ngoài kia, nhưng thấy cô ấy lắc tay ra hiệu không hiểu. Lúc đó thì mới biết cô ấy người Pháp vừa sang Việt Nam chơi, không biết tiếng anh.
Tôi ra hiệu chúng ta đi thôi, ban đầu chúng ta đi đổ xăng, rồi qua Dinh Bảo Đại, Qua Thiền Viện Trúc Lâm, trở lại thành phố ăn Trưa, qua vườn hoa oải hương và vào rừng Tà Nung nơi khu du lịch sinh thái tự nhiên còn sơ khai.
Go Go.. Let’s Go!
Vừa đi tôi vừa dẫn chuyện giới thiệu Đà Lạt, Giới thiệu về Dinh Bảo Đại sắp tới như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp.
- Đà Lạt là thành phố mộng mơ tuyệt đẹp, 1 ngày chúng ta có thể trải nghiệm bốn mùa: Buổi sớm là mùa xuân, buổi trưa là cảm giác oi ả mùa hè, buổi chiều chiều là tiết cuối thu Hà Nội còn buổi đêm là mùa đông đó.
Ở đây như các bạn thấy, Hoa hoét mọc đầy bờ rào bờ dậu bầu trời nhìn tựa tiên cảnh bồng lai. Thành phố này trước đây là do Pháp xây dựng, Hệ thống giao thông không có lấy một cột đèn.Chúng ta sắp tới sắp tới Bảo Đại Dinh, Dinh có ở khắp mọi nơi ở Việt Nam. Các bạn đã đặt chân tới dinh nào chưa ? Biết gì về Bảo Đại ?
Cô gái mỉm cười trả lời:
- Dạ chưa! Chỉ biết Bảo Đại là vị vua ăn chơi nhất thôi. Xây Dinh xuyên Việt Nam để cho các thê thiếp.
- Bảo Đại là vị vua thứ 13 cuối chiều đình Nguyễn, Kết thúc chế độ phong kiến thực dân tại Việt Nam. Năm 1945 Bảo Đại thoái vị và sang Pháp lưu vong, từ đó không trở lại. Chúng ta cùng tới để tìm hiểu nhiều hơn nhé.
Bước tới Dinh, nhìn thấy cảnh thu vé du lịch đã không thích. Tôi bày cách trèo rào vào, 2 cô gái kia cũng khá cá tính cũng hù theo tôi. Nhưng đi cùng người nước ngoài, mà trèo không mĩ quan cho lắm. Vậy đưa cô ý mua vé vào cửa rồi chúng ta trèo vào nhé. 2 cô gái sau hội ý một lát đã đồng ý, Mua vé cho cô người Pháp vào còn chúng tôi men theo hàng rào tìm chỗ thấp để vượt qua. Tôi chống tay một cái nhún vượt phăng qua cái hàng rào thấp tẽn. Chợt nhớ trước đây học cấp 3 mình đã từng vượt hàng rào cao gấp 5 đây để chốn học. 2 cô gái trèo nhè nhẹ qua, vậy là chúng tôi đã trèo rào thành công. Những người xung quanh nhìn bằng con mắt lạ lạ thường, nhưng chúng tôi đã cố tình lờ đi và mỉm cười. Tuyệt, thật là cảm giác ..
Chúng tôi rảo mắt tìm cô người Pháp đâu, thì đã thấy cô ấy đã được chụp lén chúng tôi. Cô ấy nói: ở Pháp họ không làm như vậy, nếu mà bắt được sẽ bị bỏ tù đấy. Bước vào Dinh quả thật cũng không có gì ngạc nhiên lắm, chỉ thấy thán phục vua chúa cách đây 60-70 năm mà đã sống xa hoa như này rồi, ngẫm tính chắc ngang khách sạn 5 sao bây giờ. Người người rấtt đông tới thăm dinh, trong Dinh trưng bày những hiện vật và phòng yết kiến, văn phòng, phòng ăn, phòng ngủ của vua, công chúa , hoàng tử … Bảo Mẫu. Được thiết kế màu mè rất đẹp hợp với từng vị trí .
Bước ra, chúng tôi phi xe về hướng SG ra Thiền Viện Chúc Lâm. Thiền Viện Trúc Lâm rất lớn, người tới thăm quan rất đông, lại làm cho tôi có cảm giác là nơi du lịch. Tôi thích nó tự nhiên hơn. Chùa ở đây chỉ thấy như tiên cảnh, ngó ra xa chút có cả cáp treo và Du thuyền. tôi chẹp một cái rồi quay sang dẫn các bạn lên trên chùa chính. Chúng tôi mời cô người Pháp vào lễ chùa cùng, nhưng cô ấy nói cô không theo đạo phật. Cô hỏi “sao các bạn không theo đạo phật mà vẫn vào”. Chúng tôi trả lời “vì chúng tôi cũng tin ở đó 1 điều gì đó”.
Nhưng rồi chúng tôi nói là tới chùa, nhưng chỉ là tới ngắm hoa, xem hoa ở vườn thì đúng hơn. Tôi tới bẩm một bạch thầy xin tập tu ở đây được không, tôi muốn được ở đây ngày ngày đọc sách đốn củi, gánh nước một vài tuần. Nhưng thầy trả lời, hiện tại ở đây không được, con có thể về Biên Hòa. Tôi cảm ơn và quay đi.
Cũng đã trưa lận, chúng tôi đi hỏi xin cơm chay trong chùa, nhưng cũng đã hết chùa chỉ nấu cơm chay nội bộ. Chúng tôi đành phải lên xe chào Thiền Viện ở đây.
Lên đường về thành phố, chúng tôi tới một nhà hàng chay Từ Hạnh trên đường trần Phú rất ngon và rẻ ở đó. Nó thật tình cờ nằm ngay trên đường rừng Tà- Nung mà chúng tôi sắp tới.
Tà –Nung là khu rừng rà nguyên sinh vẫn còn sót lại, trong rừng vẫn còn hươu nai, đỏ.. Vậy cơm đã no nê, chúng tôi sẵn sàng chuẩn bị tình thần Phượt rừng núi cao nguyên sinh. Càng lúc chúng tôi càng vào sâu trong rừng có cô gái nói "đang tưởng tượng chúng ta đang đi trong rừng Cúc Phương".
Đi tiếp tới một khoảng trời nhìn view rất đẹp, mây lững lờ với núi bay bay… Cô gái tên Ly nói “Đẹp hơn Sapa rồi”
Càng vào sâu trong rừng càng có cảm giác lành lạnh, tai bị ù vì độ cao, độ dốc lên lên xuống xuống thẳng đứng .
Chúng tôi dừng lại một rừng sim bạt ngàn, Cây cao và lớn chưa từng thấy, tiếc rằng chúng tôi tới đã muộn. Rừng sim đã hết mùa, hẹn mùa sau lại tới vậy.
Băng qua nhiều dốc treo leo, thăm thẳm chúng tôi đã tới được khu dự án du lịch Sinh Thái Ánh Sáng Vinh Hòa. Tại đây, có những công nhân ngày đêm đang cải tạo ngày đêm để phát triển du lịch sinh thái,nghỉ dưỡng trong tương lai gần.Vườn rau cải quấn nhìn bạt ngàn, thấp thoảng những cây mắc ca đang được trồng xen canh. Chúng tôi thật may mắn tới lúc nó còn đang sơ khai.
Tới nơi, chúng tôi được chào đón rất là vui mừng, còn được một Sơn Nữ người đồng bào lặt dẫn chúng tôi lên đầu nguồn nước, nơi phía sâu rừng rà kia.
Thật không biết tả ra sao, chúng tôi đã cùng dắt nhau băng xuyên rừng rà, bước trên những hòn đá chênh vênh trên thác. Rừng rà rậm mà khó tìm được một ánh nắng có thể xuyên vào rừng được. Nếu như ở thành phố bạn chỉ có thể nghe được tiếng còi xe, tiếng ồn ào vội vã tấp nập của dòng người . Thì ở đây chúng tôi được cảm nhận được cái tĩnh lặng của núi rừng, tiêng chim hót tiếng suối nước chảy róc rách dưới tảng đá ngầm kia. Một không gian tường chừng không thể xâm phạm.
Một cô gái bước nhanh nhẹn trong số đó nói “ Leo ở đây cũng giống Phan Xi Păng”, Có vẻ cô này cũng là một trong những Phuoter nguy hiểm đây.
Mất khoảng hơn giờ đồng hồ chúng tôi đã được leo lên đỉnh nguồn nước, Nơi có rừng Đào tiên rừng, mía rừng …Chúng tôi thỏa sức ngắm cảnh, ở đây bầu trời lại mở hẳn cho chúng tôi một khoảng trống. Nắng chiếu hương tiên. Mùi hoa rừng ngào ngạt. Chúng tôi tìm những quá đào tiên còn sót, bẻ những cây mía để chén …
Thật buồn cười khi nhìn cô người pháp ăn mía, cô ấy không biết ăn mà cứ giằng co nó. Tôi nhanh nhẹn, tước mía cho cô ăn.
Vậy là chúng tôi đã thỏa tầm mắt, thành quả đành phải chào tạm biệt rừng thiêng ở đây. Con đường leo xuống có cảm giác dễ dàng và nhanh hơn.
Trời cũng đã sắp tối, chúng tôi không ra nhanh thì lận mất. Quà mang về của chúng tôi là khúc mía rừng , những quả sung , và nhành Lan Rừng.
Chúng tôi chào và cảm ơn, những người ở đây và ra về. Bắt đầu đặt chân ra khỏi trang trại chúng đã bị cơn mưa rào đuổi ráo riết. Rẽ vào một ngồi nhà của một đồng bào ở đó trú mưa. Vẫn lần nữa, chúng tôi được tiếp đón nước nôi rất chu đáo, chị chủ nhà nói: “Các em mặc áo mưa ra sớm không đường trơn không ra được!” . Tôi nghĩ cũng đúng, đường thì vừa làm, mưa lên cái là trơn, Tôi thì có thể lái được nhưng sợ tay con gái không thể vững leo những dốc dựng đứng và trơn kia. Chúng ta tạm chia tay và phải đi trong mưa ngay bây giờ thôi.
Đúng vậy, đường càng lúc càng trơn, mưa như tát vào mặt. Đúng như những gì tôi suy nghĩ cô gái kia không vững tay lái để vượt qua. Đã phải ngã 2 lần, tôi chuyển sang trở người pháp kia, và leo xe lên đỉnh dốc qua chỗ nguy hiểm rồi nhường xe.
Dường như trời chỉ dọa hiểm nguy , dọa tinh thần vượt khó của chúng tôi. Tinh thần vượt khó cứ thể đã qua được những đoạn trơn trượt nguy hiểm. Mưa càng lúc càng ngớt và tạnh hẳn. Trời đã loang nổ đỏ, mây lững lờ với núi . Đúng thật là tiên cảnh, sau cơn mưa trời lại sáng. Chúng tôi dừng lại bắt cảnh.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã thoát khỏi cánh rừng dữ mà cũng hiền hòa đó; Ai nấy mỉm cười với thành tích huy hoàng. Nhìn như đi vật lộn ở một bãi bùn lầy ở đâu đấy. Cô người pháp nói “sang nhà cô đi, cạnh nhà cô là một khu rừng !”.
Chúng tôi, về Khách sạn tắm rửa ăn cơm chuẩn bị hành trình buổi tối. Hành trình gian nan nguy hiểm đã thưởng thức còn sắp tới là cảm nhận vẻ đẹp bình yên , se se lạnh Hồ Xuân Hương Lake, hiền hòa của Đà Lạt về đêm.
Có vẻ người Pháp kia không chịu được lạnh khi đi được nửa vòng hồ, cô ấy nói “Cô muốn về Khách sạn ”, nói tiếng anh lơ lớ “Very cold …”.
Chúng tôi trở lại chợ đêm, uống món đặc trưng ở Đà Lạt, Món Sữa đậu nóng . Sữa nóng đã làm chúng tôi ấm lên. Nó nóng kết hợp với bánh mì thật là tuyệt cú mèo.
Chúng tôi ăn không hết bánh mì họ mang ra, định để lại sau thanh toán. Nhưng cô người pháp không hiểu và nói chúng ta phải ăn hết vì đã chạm tay vào bánh rồi. Hồi nhỏ nhà cô rất nghèo, mẹ cô thường bắt cô ăn hết, ở Pháp họ ăn không bỏ dở, nếu không ăn hết chỉ những người giàu.
Chúng tôi không muốn bị nói là con nhà giàu, cố ăn nốt cái mẩu bánh mì còn lại… mà cảm giác ngán tới tận cổ. nhưng không hiểu lý do gì, chúng tôi đã đánh hết.
Lúc này cũng là 10h tối, tôi đưa mọi người về Khách Sạn nghỉ ngơi sớm ngày mai họ còn tiếp tục hành trình vào Sài Gòn và miền tây.
Tôi chúc họ ngủ ngon, và chúc chuyên đi ngày mai may mắn, vui vẻ. Vì sợ mai họ đi sớm, mình thức dậy muộn.
Trở về nhà, mà mừng thầm trong lòng, nhớ lại lúc sáng thức dậy băn khoăn không biết làm gì với 10 ngàn.
ẢNH RIVIEW CHỜ HẾT NGÀY MÌNH UP LÊN NHÉ!
[Nhân Vật Tôi trong câu truyện là một thanh niên trẻ ngoài Hà Nội, đùng một cái anh không chào không từ biệt ai khoác balo lên đường và đi tìm chân lý, Tìm tôi . . Trên quãng đường đi anh làm rất nhiều công việc, như phụ quán bún bò, Xe ôm Phượt tại Đà Nẵng, Đà Lạt; Hái cafe tại Đaklak, Bán sách dạo tại cafe bệt Sài Gòn. ]
>